Tôi không phải và cũng sẽ không trở thành một nhà văn, chỉ là một người kể chuyện.
Ngay từ khi còn nhỏ, tôi luôn mơ tưởng về một thế giới với những điều kì diệu. Mỗi ngày lớn lên, tôi dần nhận ra bên cạnh ước mơ luôn luôn có sự thật cùng sánh bước. Thế giới kì diệu không dễ dàng có được qua tưởng tượng. Thế giới thật sự mà tôi đang sống còn tồn tại những bon chen, tính toán, cạnh tranh để mà sinh tồn. Đã có lúc tôi thật sự giận dữ, ngước nhìn lên bầu trời. Lại có hôm tôi mỉm cười, nhìn lên cũng bầu trời đó. Qua những trải nghiệm rất có ý nghĩa về tình bạn, tình người, về niềm tin trong cuộc sống, tôi đã biết cách chấp nhận những điều không thể thay đổi. Tôi cũng biết mình phải tiếp tục hy vọng và luôn phấn đấu xây dựng những điều tốt đẹp mới.
Ngay từ khi còn nhỏ, tôi luôn mơ tưởng về một thế giới với những điều kì diệu. Mỗi ngày lớn lên, tôi dần nhận ra bên cạnh ước mơ luôn luôn có sự thật cùng sánh bước. Thế giới kì diệu không dễ dàng có được qua tưởng tượng. Thế giới thật sự mà tôi đang sống còn tồn tại những bon chen, tính toán, cạnh tranh để mà sinh tồn. Đã có lúc tôi thật sự giận dữ, ngước nhìn lên bầu trời. Lại có hôm tôi mỉm cười, nhìn lên cũng bầu trời đó. Qua những trải nghiệm rất có ý nghĩa về tình bạn, tình người, về niềm tin trong cuộc sống, tôi đã biết cách chấp nhận những điều không thể thay đổi. Tôi cũng biết mình phải tiếp tục hy vọng và luôn phấn đấu xây dựng những điều tốt đẹp mới.
Cuộc sống thì ẩn chứa vô vàn những điều kì diệu và bất ngờ khó có thể giải thích hết được. Trên cuộc hành trình dài kiếm tìm ý nghĩa của chính mình, con người quá thông minh nhưng đôi khi cũng mù mờ lắm. Có lẽ trong những khi thất vọng, con người đã quên chính mình mới là yếu tố kì diệu và bất ngờ nhất trên cuộc hành trình tạo dựng số phận.
PHÙ THỦY ĐỔI NGHỀ (phần cuối)
HỒ SUY NGHĨ
Vì muốn cho phù thủy một cơ hội thay đổi nên lâu đài quyết định giữ Phù Thủy trong một cái hồ gọi là Hồ Suy Nghĩ. Đó là nơi lâu đài giam giữ những người xấu bị đuổi khỏi ngôi làng. Hồ này nằm sâu trong khu rừng cây trơ trọi. Quanh năm suốt tháng rất tối và lạnh, không hề có ánh nắng mặt trời. Trong hồ đó có rất nhiều lá bèo mọc cao. Trên mỗi lá bèo có một giọt nước và những người bị nhốt thì ở trong giọt nước đó. Phù Thủy trên đường đi ra hồ vì sợ buồn nên đã bắt theo một con cóc. Ngày ngày Phù Thủy đem nỗi bực tức của mình kể lể với con cóc. Năm này qua tháng nọ, vì nghe phải những lời hờn giận của Phù Thủy nên con cóc càng ngày càng trở nên xấu xí. Da nó dần nổi lên những nốt màu xám, sần sùi. Có nốt to, có nốt nhỏ. Những nốt sần sùi nổi ở 4 chân trước tiên, sau đó nổi lên ở bụng, ở lưng và sau cùng là trên hai mắt. Phù Thủy không biết rằng con cóc đáng thương đã ôm giữ những điều xấu đó giùm mình nên ngày ngày vẫn tiếp tục một mình trút giận.
Thêm nhiều năm nữa, rồi nhiều năm nữa qua đi.
Thêm nhiều năm nữa, rồi nhiều năm nữa qua đi.
Phù thủy sau khi đã trút hết bực tức lên người con cóc hình như đã không còn bực tức nữa. Vào một ngày mùa đông cực kỳ lạnh lẽo, phù thủy bỗng giật mình thức giấc. Trong ánh sáng của ngọn nến yếu ớt phía góc phòng tăm tối, phù thủy lờ mờ nhìn thấy con cóc ngồi khóc bên tấm gương. Từ sau ngày đó, mỗi ngày qua đi Phù Thủy càng thấy hối hận vì mình đã khiến con cóc trở nên xấu xí và khổ sở.
ĐIỀU ƯỚC TRONG NGÀY SINH NHẬT
Theo thông lệ, mỗi năm lâu đài sẽ tổ chức một buổi tiệc mừng sinh nhật chung cho tất cả mọi người. Vào ngày này, lâu đài cũng cho phép mở một cửa sổ trên giọt nước để nghe lời ước sinh nhật của những người bị nhốt. Vào ngày sinh nhật của mình, Phù Thủy nói:
"Thưa lâu đài, tôi muốn xin mọi người hãy xóa đi những nốt sần sùi trên mình con cóc vì nó không có lỗi..."
Thư ký lâu đài thâu lại lời ước vào SpeakEasy và mở nó cho Hội đồng Tiên nghe vào ngày nguyện ước. Hội đồng nghe xong thì bắt đầu cãi vã rôm rả. Hội đồng Tiên cánh xanh thì muốn thông qua vì cho rằng phù thủy sau khi bị nhốt lâu như vậy đã biết lỗi rồi. Nhưng Hội đồng Tiên cánh đỏ thì nhất quyết không chịu, còn cho rằng con cóc sau nhiều năm ở bên phù thủy thì cũng trở nên xấu xa như vậy. Cả Hội đồng đã cãi nhau 3 ngày 3 đêm, không ăn không ngủ trong phòng họp của lâu đài. Các tiên đều rất mệt mỏi. Cuối cùng đã phải ra quyết định bằng cách bỏ phiếu.
RỒI SAU ĐÓ THẾ NÀO?
Ngày trả lời đã đến. Hôm đó, Phù Thủy và con cóc được dẫn về lâu đài để nghe câu trả lời cho điều ước của mình. Cả hai rất hồi hộp. Không ai dám mở lời trước vì trong lòng có hàng tá câu hỏi, không biết định mệnh của mình có được thay đổi hay không?
Vừa bước ra khỏi bìa rừng, lâu đài đã thấp thoáng hiện ra ở cuối con đường. Phù thủy đứng lại, quay sang nhìn con cóc
"Nếu hôm nay điều ước của ta không thành sự thật, có lẽ ngươi phải sống với bộ dạng xấu xí này mãi mãi"
Con cóc mỉm cười, kêu lên mấy tiếng oáp oáp. Phù Thủy tiếp tục nói với nó
"Ta thật lòng xin lỗi ngươi, cóc ạ", nói rồi cả hai im lặng thật lâu...
Đúng 8 giờ 30 phút. Thư ký lâu đài bước ra từ ban công lớn, đọc lời tuyên bố
“Phù thủy, sau khi trải qua nhiều năm bị giam giữ, đã biết lỗi của mình. Nhưng rất tiếc, Hội đồng Tiên vẫn chưa tin mi đã hoàn toàn thay đổi. Con cóc cũng vì mi mà bị vạ lây. Hội đồng đã bỏ phiếu, quyết định không xóa đi bề ngoài xấu xí của con cóc. Hy vọng đó là một cách tốt để nhắc nhở mọi người không làm và phải tránh xa những điều xấu. Bây giờ thì Phù Thủy và con cóc hãy về sống tự do tự tại trong khu rừng. Tuy được tha khỏi giọt nước nhưng các ngươi không được ra khỏi khu rừng”
Phù thủy và con cóc buồn bã đi về Hồ Suy Nghĩ. Trên đường đi, Phù Thủy ngắm nhìn lại những cánh đồng hoa màu tím, màu vàng. Trong ống khói những ngôi nhà nho nhỏ có tiếng nhạc Santa Claus is coming to town. Đi một đoạn lại ngửi được mùi bánh nấm nướng rất thơm. Phù Thủy càng bước đi càng hối tiếc vô cùng, cuối cùng đã ngồi khóc bên bờ hồ. Con cóc thấy vậy cũng rơi lệ.
Giọt nước mắt của Phù Thủy và con cóc rơi xuống hồ đã làm động lòng bà Tiên Hapi. Từ đó, bà ban cho cả khu rừng một mặt trời tỏa sáng ban ngày, một mặt trăng dịu dàng và những ngôi sao lấp lánh ban đêm. Những dòng suối nhỏ bỗng chảy ra từ trong khe đá cằn cỗi và nhiều hoa cỏ cũng dần dần mọc lên. Con cóc mỉm cười, hôn tạm biệt phù thủy rồi nó nhảy đi và mất hút về phía con suối
Giọt nước mắt của Phù Thủy và con cóc rơi xuống hồ đã làm động lòng bà Tiên Hapi. Từ đó, bà ban cho cả khu rừng một mặt trời tỏa sáng ban ngày, một mặt trăng dịu dàng và những ngôi sao lấp lánh ban đêm. Những dòng suối nhỏ bỗng chảy ra từ trong khe đá cằn cỗi và nhiều hoa cỏ cũng dần dần mọc lên. Con cóc mỉm cười, hôn tạm biệt phù thủy rồi nó nhảy đi và mất hút về phía con suối
Phù Thủy quyết định đổi nghề không làm phù thủy nữa mà xây một ngôi nhà ở trên ngọn cây cao nhất, chuyển qua làm dự báo khí tượng thủy văn. Từ đó giúp ngôi làng tránh được mưa bão.
Bất kể bạn là ai trong cuộc đời này, tôi hy vọng bên cạnh bạn luôn có ít nhất một người yêu mến bạn thật lòng. Và vì người thương yêu bạn chân thật, hãy trở thành một người tốt.
No comments:
Post a Comment