Vì muốn cho phù thủy một cơ hội nên lâu đài quyết định cho phù thủy đến sống trong một cái hồ, gọi là "Hồ Suy Nghĩ" nằm sâu trong rừng. Đó là nơi lâu đài giam giữ những người xấu bị đuổi khỏi ngôi làng. Quanh năm suốt tháng hồ này rất tối và lạnh, không hề có ánh nắng mặt trời. Trong hồ có rất nhiều lá bèo mọc cao. Trên mỗi lá bèo có một giọt nước và những người bị nhốt thì ở trong giọt nước đó. Phù thủy trên đường bị áp giải ra hồ vì sợ buồn nên đã bắt theo một con cóc. Ngày ngày phù thủy ôm nỗi tức tối kể lể với con cóc. Năm này qua tháng nọ, vì phải chịu đựng những tức giận của phù thủy nên con cóc càng ngày càng xấu xí. Và sau này da con cóc bị xù xì là vì nó ôm giữ những điều xấu xí đó giùm phù thủy. Thêm nhiều năm nữa trôi qua, phù thủy sau khi đã trút hết bực tức lên người con cóc thì không còn bực tức nữa. Từ đó rất hối hận vì mình đã khiến con cóc trở nên xấu xí
Vào ngày sinh nhật hằng năm, lâu đài cho phép mở một cửa sổ trên giọt nước để nghe lời ước sinh nhật của người bị nhốt. Vào ngày sinh nhật của mình, phù thủy nói:
" Thưa lâu đài, ta muốn xin mọi người hãy xóa đi những nốt xù xì trên mình con cóc vì nó không có lỗi"
Thư ký lâu đài thâu lại lời ước vào SpeakEasy và mở nó cho Hội đồng tiên nghe vào ngày nguyện ước. Hội đồng nghe xong thì bắt đầu cãi vã. Hội đồng tiên Xanh thì chấp thuận vì cho rằng phù thủy sau khi bị nhốt lâu như vậy đã biết lỗi rồi. Nhưng Hội đồng tiên Đỏ thì nhất quyết không chịu, còn cho rằng con cóc sau nhiều năm ở bên phù thủy thì cũng trở nên xấu xa như vậy. Cả Hội đồng đã cãi nhau 3 ngày 3 đêm, không ăn không ngủ trong phòng họp của lâu đài. Các tiên đều rất mệt mỏi và cuối cùng đã quyết định rằng...
Ngày trả lời đã đến. Lần này phù thủy và con cóc được dẫn về lâu đài để nghe câu trả lời. Cả hai đã đợi trước cửa lâu đài từ sáng sớm tinh mơ. Đúng 8 giờ 30 phút, Thư ký Hội đồng đọc lời tuyên bố:
“Phù thủy, sau khi trải qua trừng phạt đã biết lỗi của mình nhưng chúng ta vẫn chưa tin mi đã hoàn toàn thay đổi. Con cóc cũng vì mi mà bị vạ lây. Hội đồng ta sẽ không xóa đi cái xấu xí trên mình con cóc và để đó như nhắc nhở mọi người không làm và phải tránh xa cái xấu. Bây giờ thì mi hãy về và sống tự do tự tại trong khu rừng. Tuy được tha khỏi giọt nước nhưng các ngươi không được ra khỏi khu rừng”
Phù thủy và con cóc buồn bã đi về Hồ Suy Nghĩ. Trên đường đi phù thủy và con cóc vừa nhìn ngắm hai bên đường đi hoa cỏ mọc rất đẹp, lại nghe trong những ngôi nhà có tiếng nhạc Santa Claus is coming to town và ngửi được mùi bánh nấm nướng rất thơm. Phù thủy càng bước đi càng hối tiếc vô cùng. Cuối cùng đã ngồi khóc bên bờ hồ. Một giọt nước mắt của phù thủy rơi xuống hồ đã làm động lòng bà tiên chủ trì. Từ đó bà tiên ban cho khu hồ một mặt trời tỏa sáng, những dòng suối chảy và nhiều hoa cỏ cũng dần dần mọc lên. Con cóc hôn tạm biệt phù thủy rồi nó nhảy đi và mất hút về phía con suối
Phù thủy quyết định đổi nghề không làm phù thủy nữa mà xây một ngôi nhà ở trên ngọn cây cao nhất và chuyển qua làm dự báo khí tượng thủy văn. Từ đó giúp ngôi làng tránh được mưa bão.
Bản viết nháp của Vũ
Cheers!
No comments:
Post a Comment